Trâu ơi ta bảo trâu này
THƠ......... .BẤT..........HỦ
Trang 1..Trang 2..Trang 3..Trang 4
Chị em nô nức đặt vòng
hoa mộ liệt sỹ tỏ lòng biết ơn
Anh đi công tác Cam Pu
Chia chiến lợi phẩm ở tù ba năm
Anh đi công tác bản Muờng
Tè xong một cái lên đường về quê
Nhớ nhung về thị xã Phan
Thiết tha mơ tưởng cô hàng nước măm
Chồng người du kích sông Lô
Chồng em ngồi bếp nướng ngô cháy quần
Email anh viết thật bay
bướm em mong đợi từng ngày từng đêm.
Con đò dịch đít sang ngang
Bên kia có một cái làng thò ra
Chợ Đồng Xuân có tiếng đồn
Có chị bán trứng vịt lộn rất to
Bướm đồng động đến thì bay
Bướm nhà động đến lăn quay ra giường
Chim đồng bóp cái chết ngay
Chim nhà mà bóp càng ngày càng to
Mời anh vào quán kara-
OK em đã mở ra sẵn sàng
Sông Cầu nước chảy lơ thơ
Có đôi trai gái ngồi hơ quần đùi
Chưa đi chưa biết Cửa Lò
Đi về mới biết nó to thế này
Chị em du kích tài thay
Bắn tàu bay Mỹ rơi ngay cửa (nhà) mình
Hoan hô đồng chí Hagi
Cách ba mươi mét mà ghi được bàn
Hoan hô đồng chí Phạm Tuân
Bay vào vũ trụ một tuần về ngay
Liên hoan có bánh có chuồi
Ta đi ta nhớ cái buổi hôm nay
Khoa học thời đại lên cao
Anh Ga ga rỉn bay vào vũ tru
Mấy em mặc váy đánh cầu
lông bay phấp phới trên đầu các anh
Anh đi công tác Pờ Lây
Ku dài dằng dặc biết ngày nào ra
Còn em em vẫn ở nhà
Cửa (nhà) mình em mở người ra kẻ vào
Tiễn anh lên bến ô tô
Đêm về em khóc ... tồ tồ cả đêm"
Hoan hô cục trưởng Hà Đăng
Ấn cho tàu chạy băng băng như rùa
Hoan hô anh La Văn Cầu
Cánh tay bị đứt nhưng đầu vẫn nguyên
Không đi không biết Tam Đao (Tam Đảo)
Đi thì không biết chỗ nào mà ngu (ngủ)
Một giường nó nhét hai cu (cụ)
Thôi thì cố nhịn đến chu nhật về...
Phụ nữ thường rất hay lươi (lười)
Riêng em anh thấy là người cần... cù.
Bắc Ninh có cậu Nguyễn-Trùng-
-Dương, vật khỏe quá cả vùng thất kinh
Ngọt ngào bóc múi em ra
Mời nhau cặp bưởi, chút quà Hùng Đoan
Ta đi bầu cử tự do
Chọn người xứng đáng mà cho vào hòm
Nhớ quê ra đứng đỉnh đèo
Bỗng đâu thấy một chú mèo gâu gâu
---------------oOo--------------
Bà con toàn thể xã ta
Ðồng tâm phấn khởi giồng cà dái dê
Dái dê to mập dài ghê
Nãm sau ta cứ dái dê ta trồng
Anh đi công tác Plây
Cu dài dằng dặc biết ngày nào vê
Họp xong anh ghé buôn mê
Thuột xong một cái thì về với em
Hôm nay giải phóng Sài Gòn
Bà con phấn khởi chạy bon ra đường
Có cô ðang ngủ trên giường
Vội vàng tỉnh dậy, bị thường vào tày
Ô tô cấp kíu đến ngay
Ðưa vào bệnh viện ba ngày thì khoi...
Hoan hộ đại tướng Võ Nguyên
Giáp ta thắng trận Ðiện Biên trở về
Hoan hô anh Nguyễn Đình Dề
Trước là Thổ Phỉ nay về với ta
Hoan hô anh Nguyên Văn Ba
Trước là thổ phỉ nay ta đã về.
Ở trong hang đá đi ra
Vươn vai một cái rồi ta đi vào
Chưa đi chưa biết Ðồ Sơn
Ði về mới biết chẳng hơn đồ nhà
Ðồ nhà tuy xấu tuy già
Nhưng là ðồ thật hơn là Ðồ Sơn
Bốn ông chung một đĩa lòng
lợn ngồi chễm chệ với thùng bia to
Chồng người du kích sông Lô
Chồng em ngồi bếp nướng ngô cháy quần
-----------OOO------------
Nếu hết sữa, ấy thì cho bú
Hết vú này đến vú bên kia
Sữa nhiều ta phải phân chia
Hôm này vú nọ, hôm kia vú này
Trung thu là tết thiếu nhi
Mà sao người lớn lại đi là nhiều
Đi nhiều rồi lại làm liều
làm liều rồi lại có nhiều thiếu nhi
Ước gì em biến thành trâu
Để anh là đỉa anh bâu vào đùi
Ước gì anh biến thành chầy
Để em làm cối anh Giã ngày Giã đêm
Chị em phụ nữ chơi cầu
Lông bay vùn vụt..qua đầu thanh niên
Chị em Phụ nữ thường lươi (lười)
Riêng em anh thấy là người cần... cu (cù).
Hôm nay học cả một buôi
Ăn một quả chuối gọi là tĩnh dương (tĩnh dưỡng)
Hôm qua em đến đồi Lê
Nin ngồi đợi mãi, đành về lại ky
Túc xá buồn, em xem Nhi
Cu-lin diễn để vơi đi nỗi buồn
Hôm qua học tập chính tri (chính trị)
Cán bộ ngồi ỳ, chẳng chịu phát biêu (phát biểu)
Cơm ăn chẳng được bao nhiêu
Đảng uỷ lại bắt phát biêu cả b`… (cả buổi
Quê Hương thi sĩ Phú Thò
Chè xanh , cọ biếc , mập to trái chuồi ( chuối)
Lòng còn nhớ mãi cái buôi ( buổi)
Đầu làm phân bắc, chăn nuồi đàn bo
Cu Ba lông mượt giống to
Cách màng văn hoá đất tô lại càng...
Không vô không biết bút tre
vô rồi mới biết muốn tè ra ngay
Chưa ăn chưa biết cu đơ
Ăn rùi mới biết nó đờ cu ra
Ba bà đi chợ cầu đông
Vừa đi vừa nhổ lông....mày ra xem
Trâu ra ngoài ruộng, trâu cày mình trâu.
Cấy cày bổn phận con trâu,
Ta đang bận nhậu, còn lâu mới cày.
Nhất cóp , nhì quay, tam xoay , tứ giở !
Ra đường thì rất là sang
Ai nhìn cũng muốn cùng nàng kết thân
Thân rồi lại những phân vâng
Quen chi con nhỏ....đứng gần hôi chua.
Đói lòng ăn sạch thịt gà
Để cơm nuôi mẹ, mẹ già yếu răng
Uống nước nhớ cái...giếng khoan.
Không răng đố mày nhai được
Thà hy sinh chứ không bao giờ... chịu chết..
Hôm qua uống nước, tâm tình.
Ðể quên điện thoại chụp hình, quay phim
Em cầm mà em lặng im
Ðể anh phải chạy đi tìm bở hơi ....
Khi xưa bé nói yêu anh
Anh chê bé nhỏ bé chẳng biết gì,
Bây giờ bé đã dậy thì
Anh khen bé đẹp bé chê anh già....
Chuồn chuồn bay thấp thì cao
Bay cao thì thấp bay vừa thì...thôi
Trông em có vẻ có duyên
Ra đường ra chợ luyên thuyên suốt ngày
Có chồng mà bỏ theo trai.
Chết xuống âm phủ được hai cây vàng.
Có công mài sắt, có ngày..bong gân
Yêu nhau cởi nhẫn cho nhau
Kim cương em lấy, đồng thau thì xù
Bầu ơi thương lấy bí cùng
Mai sau có lúc nấu chung một nồi
Đường về đêm tối canh thâu
Nhìn anh tôi tưởng con trâu đang cười
Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ
Vô duyên đối diện cự om sòm
Nhiễu điều phủ lấy giá gương
Mai sau có lúc ngoài đường đập nhau
Một con ngựa đau cả tàu bỏ chạy
Ăn xem nồi, ngồi xem ghế
Ăn ít no lâu, ăn nhiều ... hao của
Còn nói còn tát
Buồn buồn ra đứng bờ ao
Ai ngờ chó cắn buồn ơi là buồn
Trên đồng cạn dưới đồng sâu
Chồng say vợ xỉn con trâu đi về
Còn thời lên ngựa bắn cung
Hết thời xuống ngựa lấy thung bắn ruồi
Nhà sạch thì mát
Bát sạch tốn xà bông
Anh đi anh nhớ quê nhà
Nhớ tô bún mắm, gỏi gà, chiếc nem
nhớ luôn cả mấy hàng kem
Anh ăn cho đã chờ em trả tiền
Người ta đi cấy lấy công
Tôi nay đi cấy còn trông nhiều bề
Trông qua, trông lại, trông về
Trông khi chủ vắng đánh đề kiếm thêm
Một cây làm chảng lên non
Ba cô chụm lại mỏi mòn ... lỗ tai
Ầu ơ
Gió mùa thu mẹ ru con ngủ
Năm canh dài cha nhậu đủ cả năm canh
Cờ bạc là bác thằng hèn
Áo quần bán hết, tòng teng đi ... ăn mày
Mấy đời bánh đúc có xương
Mấy đời gái chảnh mà thương trai nghèo
Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé
Để anh về còn nhậu ké vài chai
Khi thương anh nói anh cười
hết thương anh giống như người điếc câm
Gần mực thì bia
Gần đèn thì thuốc
Con nhà tông không giống lông đỡ giống khỉ
Không biết dựa cột mà nghe,cứ le te người ta đấm cho vỡ mặt
Miếng ngon giữa đàng, ai đàng hoàng là dại
Vạn sự khởi đầu nan, gian nan bắt đầu nản
Không mày đố thầy dạy ai
Tiên học lễ hậu học .......ăn
Có chí thì ghê
Gần mực thì đen gần đèn thì cháy
Thuận vợ thuận chồng con đông mệt quá
Có công mài sắt có ngày chai tay
Ăn trông nồi ,ngồi trông người bên cạnh
Nhờ trời mưa thuận gió hòa
Mày không nghỉ ốm, để tao chép bài.
Công dân, Lý, Địa dài dài
Môn nào cách nấy ta xài từng chiêu.
Ăn quả nhớ kẻ trồng cây
Điểm cao nhớ kẻ cho “quay” hôm nào.
Đói thì đầu gối phải bò
Kiểm tra ta phải đi “dò” đứa siêu.
Muốn sang thì bắc cầu kiều
Muốn quay cóp thì phải yêu lấy láng giềng.
Ăn lắm nhanh hết miếng ngon
Ăn cho chầm chậm để còn tiết sau.
Dù ai nói ngã nói nghiêng
Chàng lười vẫn cứ triền miên chép bài
Không thầy đố mày ...ngồi yên
Một cây làm chẳng nên non
Ba chàng chụm lại thì nhòm bài nhau
Ăn trông nồi , ngồi ...chờ dọn sẵn !
Tối mùa thu phim ru chàng ngủ
Mai đến trường lãnh đủ một hai
Còn trời còn nước còn non
Còn chứng lười học là còn đâu mông
Nhà sạch thì mát. Bát sạch tốn xà bông.
Kính vợ là đắc thọ
Sợ vợ là sống lâu
Ðể vợ leo lên đầu là trường sinh bất tử
Tự trói thì gọi là tu
Bị trói thì gọi là tù mọt gông
Thân em như tấm lụa đào.
Quỷ tha ma bắt lại vào tay anh.
Ngày nào cũng chạy loanh quanh .
Tới các quán nhậu "thỉnh" anh về nhà.
Không nói gần chẳng nói xa.
Lấy nhằm chồng nhậu quả là cực ghê ...
Ra đường sợ nhất công nông .
Mẩu Truyện : Tấm - Cám Thời Hiện Đại
Chuyện kể rằng, ngày xửa ngày xưa, trong một gia đình nọ, có hai người con gái cùng cha khác mẹ. Tấm là con của bà vợ cả, Cám là con của bà vợ lẽ. Người cha mất rồi, mẹ Tấm cũng mất, nên Tấm phải ở cùng với dì ghẻ là mẹ của Cám.
- Tấmmmm!!!!!!!!! Tao đã cấm mày xào nấm với dấm rồi cơ maaaaaaaaà. Đầu mày có bị ấm không? Cẩn thận tao cho vài đấm.
- Tấmmmm!!!!!!!!! Mày hâm à, mày câm à. Sao mày đâm thủng cái mâm???
Hàng ngày, những lời đay nghiến, chửi bới Tấm xảy ra như cơm bữa, cho dù gì ghẻ đã đôi lần bị phê bình trước tổ dân phố vì vi phạm nếp sống văn minh gia đình văn hoá. Tấm làm gì cũng bị bà mắng, trong khi Cám cũng đâm thủng mâm lúc chơi đùa với Tấm thì lại được mẹ khen là văn võ song toàn.
Một ngày nọ, dì ghẻ bỗng thèm ăn tép xào khế. Bà liền gọi hai cô đến và rằng :" Hai con! Hai con hãy ra ngoài ao tắm rửa giặt giũ cho sạch, cho thơm. Nhân tiện lúc đi ngang qua đồng bắt cho mẹ ít tép. Đứa nào bắt được nhiều tép về đây thì ta thưởng cho yếm đỏ, tôm thì càng tốt".
Hai cô vâng lời mẹ và chạy đi. Tấm chăm lam, chăm làm. Cô nhảy ào xuống đồng. Một tay cô mò từng con tép, bắt từng con tôm bỏ vào giỏ. Còn tay kia bứt từng con đỉa đang bám chặt vào đùi, nhìn trước ngó sau rồi vứt mạnh về phía Cám đang say giấc trên bờ.
Chẳng mấy chốc, giỏ tép đã đầy kín. Tấm cất tiếng gọi Cám đi về. Tỉnh dậy, Cám bỗng thấy hoảng sợ vô cùng khi nhìn thấy giỏ của mình trống rỗng. Như thế này thì mẹ sẽ đánh mất. Vừa mới hôm qua thôi, Cám còn chứng kiến cảnh mẹ mình đấm lia lịa vào mõm con chó bécgiê vì nó trót xơi trộm của bà củ khoai lang. Con chó dữ tợn là thế mà phải bỏ chạy, để lại bốn chiếc răng cửa ở bãi chiến trường. Nhớ đến cảnh đó, Cám bất giác đưa tay che lấy miệng mình...
Về đến nhà, dì ghẻ đon đả ra đón Cám và thưởng cho Cám cái yếm đỏ. Còn Tấm, cô khóc tấm tức rồi lủi thủi ra chiếc giếng sau nhà. Cô thấy cuộc đời sau lắm trái ngang. Cô đã bỏ ra bao nhiêu công sức để bắt đầy giỏ tôm tép mang về cho mẹ ghẻ, vậy mà lúc lên bờ, cô đã cả tin khi nghe Cám nói :"Chị Tấm ơi chị Tấm. Đầu chị lấm chị ngụp cho sâu kẻo về mẹ mắng". Rồi lừa lúc Tấm quay đi, Cám đã tráo bỏ giỏ rỗng của mình lấy giỏ đầy của Tấm rồi phi trâu một mạch về lĩnh yếm mới, bỏ lại đằng sau vài viên gạch do Tấm ném với theo.
" Thôi thì của đi thay người", Tấm tặc lưỡi. Sau đó cô nhẹ nhàng thả con cá Bống trong giỏ xuống giếng. Con cá Bống này là của một người đàn ông lạ mặt tặng cho. Lúc ở ngoài đồng tép, đang nằm đập thùm thụp hai tay xuống đất vì uất ức, bất chợt ngẩng lên, Tấm bỗng thấy ông ta từ đâu xuất hiện. Ông tự giới thiệu mình là Bụt. Tấm nhớ rõ lắm vì cái tên này lần đầu tiên cô thấy có trên đời. Lúc đầu cô đã nghĩ thầm "Tên gì mà xấu tệ, sao không giới thiệu tên khác đi cho đẹp???". Tuy nhiên, cô đã trở nên có cảm tình khi nghe ông nhẹ nhàng hỏi :" Vì sao con khóc?". Sau khi nghe Tấm kể lại mọi chuyện, ông Bụt mới cho Tấm con cá Bống này và dặn, mỗi khi cho Bống ăn cơm, hãy nhớ gọi:" Bống ơi Bống! Lên ăn cơm vàng cơm bạc nhà ta. Chớ ăn cơm hẩm cháo hoa nhà người." Dặn xong, ông bỏ chạy vì bị con chó bécgiê mà Tấm mang theo nhe bộ hàm thiếu bốn chiếc răng cửa ra dọa.
Kể từ ngày đó, mỗi lần sau bữa ăn, Tấm đều lén trút một bát cơm nóng hổi vào trong yếm và nhảy tưng tưng ra ngoài giếng để cho Bống. Những lúc như vậy, Tấm phải vừa nhảy vừa huýt gió để dì ghẻ và Cám khỏi nghi ngờ về hành động của mình. Tuy nhiên, hành động đó của Tấm đã không qua được con mắt tinh đời của dì ghẻ...
"Không điên! Không dở hơi! Không thần kinh! Vậy mà vừa ăn no xong lại nhảy chồm chồm như phải bỏng" - Dì ghẻ nghĩ thầm. "Rõ ràng là khuất tất rồi đây, heheheheee..."
Rồi mụ sai Cám rình Tấm mọi lúc, mọi nơi; ghi lại mọi diễn biến, việc làm thường ngày của Tấm. Cám ghi được tất, không bỏ sót bất kỳ một hành động nào, kể cả những câu chửi thầm Tấm dành cho hai mẹ con Cám mỗi khi nàng tủi phận. Và rồi Cám phát hiện ra chiếc giếng, nơi Tấm thường nhảy tưng tưng đến mỗi khi ăn cơm xong. Ngay sau đó, Cám về thưa với mẹ. Dì ghẻ uất lắm. Bà nghĩ Tấm mang cơm cho giai...
Ngay sáng hôm sau, lúc con gà còn chưa kịp cất tiếng gáy vì chiều hôm trước bị Cám đá vào cổ họng trong lúc tập võ, dì ghẻ đã gọi Tấm dậy:"Con ơi con ơi. Đi chăn trâu phải chăn đồng xa. Chớ chăn đồng gần, làng bắt mất trâu". Tấm ức lắm. Nàng vừa làu bàu, vừa mắt nhắm mắt mở nhảy lên lưng trâu. Làm sao mà không tức cho được, khi mới hai rưỡi sáng đã bị đánh thức, trong khi lịch ngủ thường ngày của nàng chỉ được bắt đầu vào lúc hai giờ mười lăm.
Tấm vừa đi khuất, dì ghẻ và Cám vội chạy lại gần chiếc giếng. Từ đằng xa, hai mẹ con thi nhau nhặt gạch ném rào rào về phía đó. Chẳng biết họ đã ném bao nhiêu viên, chỉ biết rằng chiều hôm đó cả làng phải nghe chửi vì nhà hàng xóm bên cạnh tưởng mất trộm nguyên liệu xây dựng.
Tôi đến, như thường ngày, Tấm lại mang cơm ra cho Bống ăn...
"Bống ơi Bống! Lên ăn cơm vàng cơm bạc nhà ta. Chớ ăn cơm hẩm cháo hoa nhà người." Người ta nghe Tấm gọi mãi, gọi mãi. Và rồi tiếng Tấm rú vang khi chỉ thấy một cục máu nổi lên mặt nước. Tấm oà khóc. Kẻ nào đã hãm hại Bống? Kẻ nào đã đang tâm làm việc này? Và thế là tối hôm đó, lần thứ hai trong ngày, cả làng lại một lần nữa phải nghe chửi.
Bụt lại hiện lên và hỏi: "Vì sao con chửi?". Sau khi nghe Tấm kể lại sự tình, Bụt mới bảo Tấm tìm xương Bống về cho vào bốn cái lọ và chôn vào bốn góc giường nơi Tấm nằm. Nghe lời Bụt, Tấm quay về nhà tìm xương Bống. Tìm mãi mà không thấy, Tấm lại khóc. Khóc mãi thì có một tiếng nói the thé vang lên "Cục ta cục tác, cho ta nắm thóc ta bới xương cho". Ngẩng đầu lên, Tấm nhận ra con gà trống ngày nào, nay chất giọng đã hoàn toàn thay đổi vì di chứng của lần bị Cám đá vào cổ. Tấm ném thóc cho gà. Gà bới một lúc thì tìm thấy xương. Tấm nhặt lấy bỏ vào lọ và đem chôn dưới bốn chân giường nơi mình nằm...
Ít lâu sau, nhà vua mở hội. Mọi người dân trong kinh thành đều được mời tới dự bữa tiệc do vua chiêu đãi. Mẹ con Cám nghe tin dậy từ sáng sớm, chuẩn bị những bộ váy đẹp nhất, những đôi hài đẹp nhất, và đặc biệt là bỏ qua thói quen ăn sáng hàng ngày. Tấm cũng muốn đi lắm. "Gì thì gì, ăn uống free, không đi cũng phí", Tấm nghĩ vậy ^_^. Nhưng dì ghẻ lại không đồng ý. Bà nghĩ ra kế. Ban đầu, bà lấy một lon sữa ông Thọ tính phục vụ kế hoạch. Nhưng thấy không ăn thua, bà kiếm một hộp sữa Cô gái Hà Lan loại 3kg, xúc đầy thóc, đầy gạo, sau đó đem đổ tất vào thùng và bảo Cám quay cho chúng trộn lẫn. Sau đó bà bắt Tấm nhặt thóc gạo riêng ra, xong thì mới cho đi hội. Tấm uất lắm. Cô muốn bóp cổ Cám cho hả giận. Nhưng khi thấy Cám đang nằm thở phì phò vì chóng mặt, lòng nhân từ đã khiến Tấm gạt phắt tư tưởng tội lỗi...
Mẹ con Cám đi rồi, Tấm bắt tay ngay vào công việc. Nhưng nhặt mãi, nhặt mãi mà vẫn không hết, Tấm lại khóc. Bụt hiện lên và hỏi: "Làm sao con khóc?", và rồi khi biết rõ câu chuyện, Bụt mới cười mà rằng :"Ôi xời ơi, tưởng gì, chuyện nhỏ như con thỏ nằm trên đồng cỏ. Ta sẽ cho con chim "điêu" của ta đến giúp con ngay".
Ngay lập tức, chim của Bụt bay đến, sà vào thùng thóc. Tấm thích chí lắm. Có trong mơ cô cũng chẳng hình dung ra nổi, Bụt cho chim nhặt thóc giúp mình. Tiện thể, Tấm bê cả thùng hạt dẻ, nhờ chim bóc vỏ hộ...
Trong chốc lát, mọi việc đã xong xuôi. Tấm hớn hở vì sắp được đi trảy hội. Nhưng khi nhìn mình trong gương, Tấm lại khóc. Bộ váy yếm duy nhất dì ghẻ cho cô mặc từ ngày này qua ngày khác, từ mùa đông sang mùa hè, giờ chẳng khác gì bikini 2 mảnh. Và đôi guốc cao gót, giờ trông y hệt đôi guốc mộc. Tấm khóc to lắm. Một phần vì cô tủi, và phần nhiều cốt để cho Bụt nghe thấy.
Và Bụt đã nghe thấy thật. Làm Bụt như làm dâu trăm họ, thấy có tiếng khóc ở đâu là phải xuất hiện nơi đó, trừ nhà hộ sinh. Bụt đến chỗ Tấm, và cố gắng cất giọng ngọt ngào: "Lại có chuyện gì nữa đây hử Tấm???". Sau khi nghe Tấm kể lể sự tình, Bụt mới bảo Tấm:"Con đào những cái lọ đã chôn ngày trước lên, thì muốn quần áo đẹp thế nào cũng có, toàn Versace với cả Moschino không hà". Nói xong, Bụt biến mất luôn. Kể từ đó, không ai còn thấy Bụt nữa xuất hiện lần nào nữa trên giang hồ và nghe đâu, ông đã nằng nặc xin chuyển công tác...
Nghe lời Bụt, Tấm đào tung cả ngôi nhà vì chẳng nhớ lần trước đã chôn lọ ở đâu. Cuối cùng, cô cũng đã tìm thấy chúng. Nào thì áo, nào thì quần, nào thì giày, và còn cả một con ngựa. Tấm đóng bộ gọn gàng, nhảy lên lưng ngựa và phi thẳng đến nơi trảy hội. Lúc đi ngang qua cầu, táy máy thế nào, Tấm rơi một chiếc giày xuống hồ. Loay hoay mãi mà không vớt lên được, Tấm tính khóc. Nhưng rồi sợ rằng sẽ đến muộn giờ trẩy hội nên Tấm mặc kệ, nhảy lên lưng ngựa và tiếp tục thúc ngựa phi nước đại...
Đến nơi, đúng lúc nhà vua đang mở cuộc thi kén vợ. Ai ướm vừa chiếc giày mà vua mang ra, người đó sẽ là vợ của vua. Điều lệ cực kỳ đơn giản, dễ chơi, dễ trúng thưởng nên ai cũng muốn thử vận may, trong đó có cả mẹ con nhà Cám. Vậy mà lạ thay, chẳng ai ướm vừa. Người ít nhất cũng rộng ngót một size. Tấm len lỏi chen vào. Cô nhận ngay ra giày của mình. Làm sao mà không nhận ra chiếc giày quá khổ. Tấm ngạc nhiên lắm. Thì ra ban nãy nhà vua đi ngang qua cây cầu, ngài đã vớt được chiếc giày của Tấm. Tấm bèn xin ướm thử và vừa khít. Nàng trở thành vợ của nhà vua từ đó.
Thấm thoắt đã đến ngày giỗ bố, Tấm xin phép vua cho nàng trở về nhà. Vừa đến nơi, Tấm đã bị dì ghẻ bắt trèo cau hái quả. Nàng bực mình lắm. Dù gì thì cũng đường đường là chánh cung hoàng hậu, vậy mà phải trèo cây cau. Nhưng rồi nghĩ đến nghĩa vụ làm con, nàng làu bàu vài câu rồi nghe theo lời của mẹ ghẻ, trèo lên cây và không quên cắp nách đôi giày đã đi vào lịch sử.
Lại nói về mẹ con Cám, khi thấy Tấm đã ở chót vót trên ngọn cây, cả hai liền cầm rìu chạy ra mà mắm môi mắm lợi chặt gốc. Cây đổ ụp xuống ao khiến Tấm rơi xuống nước. Cho chắc ăn, mẹ con Cám gí điện xuống nước cho Tấm chết hẳn. Báo hại mấy trai làng đang tắm cách đó không xa cũng bị một phen điện giật. Thấy Tấm đã chết hẳn, Cám mới lấy quần áo của Tấm và mặc vào người rồi đi thẳng vào cung.
Tấm chết đi hoá thành chim vàng anh. Nàng muốn bay vào cung lắm. Nàng muốn được nhìn thấy nhà vua hàng ngày. Nhưng nàng không dám. Không chỉ riêng nàng, tất cả loài chim trong vùng chỉ nghe đến tên nhà vua là đều bay mất dép. Chả là nhà vua đang tập bắn chim. Con vật xấu số nhất bị vua bắn chết mới chỉ cách đây mấy ngày bằng cả một băng AK. Nàng chỉ dám đến bên vua mỗi khi đêm về và hót cho vua nghe những điệu nhạc mà chính nàng cũng không thể hót lại được lần thứ hai. Thấy con chim lạ cứ quấn quít bên mình, một hôm vua hỏi: "Vàng ảnh vàng anh, có phải vợ anh chui vào ống quần". Nghe vậy, vàng anh bay vào ngay, và suýt chết ngạt trong đó...
Từ ngày có vàng anh, nhà vua quên cả Cám mỗi khi đêm về khiến Cám tức lắm. Nó bèn sai quân lính bắt chim, vặt sạch lông vứt ra vườn. Từ đám lông ấy mọc ra hai cây soan đào. Vua thấy đẹp, bỏ chơi chim chuyển sang chơi cây. Cám tức mình lại sai chặt sạch cây trong vườn và lấy gỗ đóng thành khung cửi. Niềm vui chẳng trọn vẹn. Hôm sau suýt nữa thì Cám bị truy tố vì tội lâm tặc.
Khung cửi hàng ngày phát ra tiếng kêu: "Kẽo cà kẽo kẹt, lấy tranh chồng chị, chị khoét mắt cho". Điên tiết, Cám đốt thành tro và đem rải ra đường. Từ đám tro ấy lại mọc lên cây thị, và chỉ có duy nhất một quả...
Lại nói về nhà vua. Từ ngày Cám về cung, nhà vua cảm thấy có điều gì lạ lạ. Vua sinh buồn phiền, ngày ngày dạo chơi khắp nơi cho khuây khoả. Một hôm, khát nước, vua đi qua quán của bà già nọ. Vua kêu hai cốc trà đá. Bà cụ mời vua miếng trầu. Thấy miếng trầu ngon sao giống của hoàng hậu têm ngày trước, nhà vua mới gặng hỏi, đồng thời xin bà miếng nữa...
Thì ra một lần bà lão đi ngang qua cây thị, thấy có quả thị ngon, bà mới nói :"Thị ơi thị rụng bị bà, bà để bà ăn chứ bà không ngửi". Gọi mãi, gọi mãi mà thị không rơi, bà mới dùng dép ném. Thấy quả thị đẹp, bà lão mang về nhà để ngắm hàng ngày. Nhưng kỳ lạ làm sao, từ ngày có thị, mỗi lần bà lão đi ra khỏi nhà, khi quay về, nhà cửa lại gọn gàng sạch sẽ, cơm nước đầy đủ. Bà ngạc nhiên lắm. Bà kể cho mọi người nghe, và sau đó phải giấu biệt thị vì ai cũng muốn mượn. Rồi một ngày bà giả vờ đi ra khỏi nhà rồi sau đó quay lại, bà thấy trong quả thị có một người con gái nết na, xinh đẹp bước ra. Bà mừng lắm, chạy vội lại xé tan vỏ thị. Từ đó Tấm ở lại với bà lão.
Khi vua hỏi, bà mới gọi Tấm ra. Hai vợ chồng nhận ra nhau, mừng mừng tủi tủi. Sau đó vua đưa Tấm về cung lại làm hoàng hậu.
Thế là hết rồi.............
Về nhà sợ nhất vợ không nói gì ....
Yêu anh em chẳng cần chi
Chỉ xin anh chiếc A còng mà thôi ....
Yêu nhau trái ấu cũng tròn.
Ghét nhau đôi dép dẫu mòn cũng chia.
Có chí thì nên ...cạo đầu
Ðèo cao thì mặc đèo cao
Nhưng đèo cao quá ... thì lao xuống đèo
Quyết không yêu để tiền uống rượu
Khắc tên em lên cổ cánh chân gà
Trâu già đi gặm cỏ non
Có cười có nói răng trâu đâu còn
Thân anh như một cục than
Bếp gas hiện đại - không màng tới đâu
Thân anh như cỏ chân cầu
Mấy thằng con nít đạp nhàu đi qua...
Kiếp sau xin chớ làm người
Nguyện làm gia súc cho nàng hốt phân
Trời mưa bong bóng bập bùng
Mẹ đi lấy chồng, con cũng theo trai
Em út ba gửi dì hai
Ðể ba có cớ ba qua thăm dì
Trăng kia ai xẻ làm đôi
Gia tài tui đó cưa đôi sao đành
Yêu nhau chỉ ngại đuờng xa
Ði bộ mòn dép, đi xe tốn dầu
Làm trai cho đáng sức trai
Ði đâu cũng vác bộ bài sau lưng
Thân em như tấm lụa đào
Phất lui phất tới chẳng ma nào nhìn
Ðồng vợ đồng chồng húp nồi canh cũng cạn
Lời nói không mất tiền mua
Lựa lời mà nói cho bừng bụp nhau
Chớ chê em xấu , em già
Em đi sửa lại,đẹp ra bây giờ
Ðàn ông miệng rộng thì sang
Ðàn bà miệng rộng tan hoang cửa nhà
Ta nhậu xong ra đứng gốc cây
Thả vòi chữa lửa cho bầy kiến la.
Gió đưa bắp cải về trời ....
Tiền đô ..đưa tiễn em rời cố hương ...
Học mà không chơi đánh rơi tuổi trẻ
Chơi mà không học bán rẻ tương lai
Thôi thì ta chọn cả hai
Vừa chơi vừa học tương lai huy hoàng
Vợ nóng thì chồng im ngay
Nếu không đụng phải "đĩa bay" có ngày!
Cá không ăn muối cá ươn.
Chồng cãi lại vợ trăm đường thiệt thua!
Đất lành chim đậu
Đất nhậu chim thành mồi
Chồng mà lấy phải vợ khùng
Mai sau bảo đảm cũng khùng như ai
Ta về ta tắm ao ta
Bây giờ bệnh SARS lây ba bốn đường
Ai ơi đừng lấy chồng gầy
Nửa đêm thức giấc ngỡ mình ôm cây
Ai ơi đừng lấy chồng ù
Nửa đêm thức giấc ngỡ mình ôm lu
Tóc em dài em cài bông hoa huệ
Miệng em cười như cái hủ mắm nêm
Tóc em dài em cài hoa bí
Miệng em cười như ngựa hí trường đua.
Ăn trầu nhớ nhã trầu ra
Ðừng có nuốt ẩu chết cha bây giờ.
Bầu thương lấy bí cùng
Mai sau có lúc nấu chung một nồi
Ðược voi đòi.....Hai Bà Trưng
Quân tử nhất ngôn là quân tử dại. Quân tử nhai di nhai lại là quân tử khôn.
Ai bảo chăn trâu là khổ, tôi nay chăn nàng còn khổ hơn chăn trâu
Cá không ăn muối cá ươn Con không ăn muối.....thiếu iot rồi con ơi.
Không mày đố thầy dạy ai
Trăm năm bia đá cũng mòn
Ngàn năm bia...rượu vẫn còn trơ trơ
Chỉ có bia mới hiểu, bụng mênh mông nhường nào
Chỉ có bụng mới biết, bia đi đâu về đâu
Nín, nín đi con
Ngủ, ngủ đi con
Mẹ ... đi ngủ trước nghe con
Châm Ngôn Thánh Hiền
Ta làm sai mà khen ta, ấy là hại ta
Ta làm đúng mà khen ta, ấy là bạn ta
Ta làm sai mà sửa ta, ấy là thầy ta
Ta làm sai mà la ta, ấy là bố mẹ ta
Ta làm đúng mà la ta, ấy là vợ ta
Ta làm sai mà chửi ta, ấy là hàng xóm ta
Ta làm đúng mà chửi ta, ấy là kẻ thù ta
Danh ngôn bất hủ ( Vui )
Ta có thể cưỡng lại tất cả mọi thứ ... trừ sự cám dỗ
Anh xa em 30 ngày mà anh cứ tưởng chừng như ... nửa tháng
Thật ra có rất ít phụ nữ đẹp. Không phải vì phụ nữ không biết làm đẹp mà vì họ làm hoài mà...vẫn không đẹp
Ai cũng giữ lời hứa nếu họ còn nhớ đã hứa những gì
Không phải người đàn bà nào cũng đẹp và không phải người đẹp nào cũng là đàn bà
Không có người phụ nữ xấu, chỉ có người phụ nữ...không đẹp
Em đứng 1 mình em xinh nhất hội
Muốn thắng trong điền kinh thì tốt nhất là vừa chạy vừa ....rải đinh
Bom nguyên tử là phát minh để ....kết thúc các phát minh khác
Nếu không bắt đầu thì sẽ không có kết thúc. Nhưng...nếu không có kết thúc thì ... cũng sẽ không có bắt đầu
Vào phòng thi, gặp đề khó cách mấy ta cũng không sợ, chỉ sợ ... thằng kế bên không làm được thôi
1 ngày có 24 giờ, cho nên trong một két bia sẽ có 24 chai ...
Yêu nhau không phải là nhìn nhau mà là cùng nhau nhìn về... cái xe dựng ở gốc cây kẻo nó chôm chỉa mất.
Ðừng bao giờ xem Tivi mà quên chưa cắm điện, và nhớ là đang ăn thì không được đánh răng đâu đấy !
Bạn có biết ai mà bạn ghét nhất và căm thù nhất không,Ðó chính là.....kẻ thù của bạn
Tình yêu như bông hồng thủy tinh, rực rỡ lung linh nhưng mong manh dễ vỡ. Vì dễ vỡ nên đa số người ta thường trang bị thật nhiều...đễ lỡ vỡ còn có cái mà thay
Xăng ..có thể cạn, lốp ...có thể mòn , nhưng số máy, số khung thì không bao giờ thay đổi
Bạn có thể là anh hùng nếu bạn tên là Hùng và bạn có 1 đứa em
Bạn có thể là bác sĩ mà không cần học nếu bạn tên Sĩ và có 1 đứa cháu
Con gái đẹp là con gái trong mơ, con gái ngoan là con gái...trong nhà trẻ
Nước mắt em đang rơi ướt nhoè dòng chữ ....(thư điện tử cho người yêu.)
Sao cái thằng ấy dốt thế, mình không biết mới hỏi nó chứ!
Bạn hãy nhớ đừng bao giờ nhìn thẳng vào..... mặt mình mà hãy nhìn qua gương
Nếu ở gần một người mà bạn thấy thời gian trôi thật nhanh còn khi xa người đó bạn lại thấy thời gian trôi qua thật chậm thì bạn nên đem đồng hồ đi sửa.
Hãy sống để được chết một lần.